Ô! hay buồn vương cây ngô đồng Vàng rơi vàng rơi thu mênh mông . . .
0 Comments
Tháng 9 năm 2013
Tháng 1 năm 2014
Tác giả: Đông Y Lâm Mưa buổi ấy vẫn thường rơi rơi, trong màn mưa đẫm ướt một chiều hạ, có trái tim nhỏ từng nhịp khẽ từng nhịp thổn thức. ..
... bởi ngày tôi gặp người, trời đổ lệ liên miên chẳng dứt. Tôi có thói quen đeo đồng hồ tay trái, bởi tinh sương một buổi nọ, ánh đồng hồ bạc lấp lóe bên tay trái giúp tôi nhận ra có người đang quét lá đa. Buổi ấy, trăng chìm tây bề, không còn cánh nhạn gầy chao như nét cười một kẻ ngốc nghếch nào kia.Tôi nghĩ, mình đã yêu màu nâu mất rồi. Nâu, màu của đất, ôn hòa, bình dị, khiêm nhường, tại sao trong màu áo ấy, tâm hồn ai mà cao ngạo thế kia? Nỡ vùi đóa trà mi tinh khiết năm nao trong quên bẵng . . .Những bước chân tôi dường thật bấp bênh, tôi không thể tìm ra ánh sáng cho một thứ tình cảm ray rứt, tôi không tìm nổi một con đường cho trái tim tôi bước đi. Ôi! 我旳小和上! |
AuthorWrite something about yourself. No need to be fancy, just an overview. CategoriesArchives |